Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Trăn Trở Của Một Sinh Viên - Kỳ 4

Em Bé Bán Bánh Bao

(Hình minh họa)

“Bánh bao nóng đây” – tôi vẫn thường nghe thấy tiếng rao ấy mỗi khi đêm về. Từ lúc chuyển tới đây, tôi cảm thấy mọi thứ đều ổn, duy chỉ tiếng rao ấy thì không.
Mỗi lần nghe thấy tiếng rao của những người lao động nghèo, lòng tôi thoáng buồn, trong tâm trí tôi hiện lên những tấm thân đang oằn mình với những gánh nặng của cuộc sống, trong đó có một em bé gái khoảng  mười tuổi. Em - với thân hình bé nhỏ, đôi mắt  đượm buồn chất chứa bao nỗi niềm mà có lẽ em không biết chia sẻ cùng ai. Em với chiếc xe cà-tàng không thể cũ hơn, cùng với chiếc nồi đựng đầy bánh bao, rảo khắp thành phố để “hành nghề”.
Sau một ngày học tập và làm việc vất vả, tôi trở về phòng vào khoảng 10h đêm. Lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng rao của em. Mỗi lần như vậy, tôi đều mua giùm em ba chiếc bánh bao. Ăn nhiều rồi cũng chán, nhưng thực tình tôi không thể không mua.
Em  bé bán bánh bao rất đáng thương . Đặc biệt những đêm trời mùa đông giá lạnh, em vẫn kiên nhẫn lê bước chân nhỏ bé của mình để tìm kế sinh nhai. Có những hôm trời mưa, tôi vô tình gặp em đứng co ro cạnh một góc phố nhỏ, mặc cho những cơn mưa vô tình kia cứ quất vào thân hình nhỏ bé của em. Em vẫn chờ đợi với hi vọng bán hết phần bánh bao còn lại… Những ngày như vậy, tiếng rao của em như yếu hơn, rồi xa dần, xa dần và mất hút trong đêm trường giá lạnh. Tiếng rao ấy như những con dao thon nhọn đâm vào tim tôi cách chậm rãi nhưng thẳm sâu.
Mỗi lần nghe tiếng rao ấy, tôi lại nghĩ về cuộc đời em. Tôi muốn biết về em nhiều hơn. Đã bao lần mua bánh bao của em, vậy mà tôi đâu thể cất tiếng hỏi em, rằng nhà em ở đâu? Ba mẹ em đâu? Những người thân yêu của em đâu?  Nhưng …, tôi đã hoàn toàn câm lặng khi đứng trước em - một Thiên thần nhỏ bé. Để rồi khi trở về phòng mình, tôi lại đặt ra bao giả thiết, rằng ba mẹ em đã bỏ rơi em? Em là đứa trẻ mồ côi?...
Tôi thương em vô hạn, nhưng tôi đâu biết làm gì hơn cho em? Vì tôi chỉ là một sinh viên nghèo. Nếu có thì đó là những lời cầu từ tận đáy lòng tôi. Tôi cầu xin Thượng đế thương em và giữ gìn em như bao công trình Người đã tạo dựng. Tôi thương cảm cho số phận của em. Bao đau thương, vất vả ,và mất mát đã hằn sâu trên gương mặt thánh thiện của em, đôi mắt em như dòng suối chảy dài vô tận chất chứa bao nỗi niềm mà em phải gánh chịu.
Tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Hàng đêm tôi nghe tiếng rao mệt mỏi của em. Nhưng bên cạnh đó, tôi cũng nghe thấy tiếng hát karaoke, tiếng nhạc ầm ĩ ở những nhà hàng, khách sạn sang trọng, hay những vũ trường không bao giờ “ngủ”. Tại sao cuộc đời lại không ưu ái cho em một chút may mắn dù chỉ rất nhỏ nhoi? Tại sao em lại không được hưởng trọn tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc như bao trẻ em khác? Tại sao cuộc đời lại tàn nhẫn dập tắt đi những ước mơ đẹp đẽ của em, như cơn bão táp dập tắt cách tàn nhẫn ngọn nến leo lét trong đêm trường? Tại sao?
Càng nghĩ về cuộc đời em tôi càng giận chính mình hơn, đã bao lần tôi phung phí tiền bạc vào những thứ không cần thiết? đã bao lần tôi dùng tiền cho những trò chơi vô bổ? Đã bao lần tôi dùng tiền mua những bộ đồ sang trọng rồi lại vứt đi chỉ vì không thích? Đã bao lần tôi dung tiền rủ bạn bè chơi bời thâu đêm suốt sáng?...Nếu những lúc ấy tôi nghĩ về em, về những con người không miếng cơm manh áo, không  mái nhà che chở mỗi khi đêm về…có lẽ tôi sẽ quyết định khác , một quyết định đầy yêu thương, một quyết định có thể sưởi ấm cho những con người bất hạnh ấy. Dù rằng rất nhỏ nhoi nhưng đó là tất cả tấm lòng thành của tôi, có thể đủ cho họ một giấc ngủ bình yên trong đêm trường giá lạnh.
Phan Mi Xy


Không có nhận xét nào: