Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Thánh Lễ Cầu Nguyện Cho Công Lý Và Hòa Bình


Vào lúc 20h00 ngày 25 tháng 6 năm 2011, tại đến Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp – Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn,  đã diễn ra thánh lễ và buổi thắp nến cầu nguyện cho những người trẻ bị công an bắt không đúng trình tự pháp luật, những tù nhân lương tâm và an nguy của tổ quốc.
Thánh lễ và buổi cầu nguyện diễn ra trong bầu khí trang nghiêm, sốt sắng và cảm động.
Tham dự thánh lễ có các cha Lê Ngọc Thanh, Chân Tín, Quang Uy, Nguyễn Thể Hiện, Nguyễn Hữu Thoại  và hơn  2.000 bạn trẻ thuộc các tôn giáo khác nhau.
Sau đây là một vài hình ảnh mà chúng tôi ghi nhận được trong ngày trọng đại này:
Video cầu nguyện cho công lý và hòa bình
Phần 1

Phần 2

Một số hình ảnh
Trên đường đến Đến Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp 

 Thánh Lễ bắt đầu với  hơn 2000 người tham dự

 Cha Lê Ngọc Thanh chủ tế Thánh Lễ

 Cha Nguyễn Thể Hiện giảng lễ

 Thánh lễ kết thúc

 Bắt đầu thắp nến

 Dù trẻ hay già, tất cả đều có nến sáng trong tay

Chia sẻ Ánh Sáng cho nhau...

 
Từng đoàn người bước đi trong ánh sáng của ngọn nến và tiến về tượng đài Đức Mẹ


 Lời Kinh Hòa Bình được cất lên

 Càng về sau, tiếng hát càng càng lớn, càng trong...


Ánh nến được giơ cao lên...


Kết thúc buổi cầu nguyện, ra về, nhưng hầu như không ai muốn tắt ngọn nến...

Fx. Phan Dương, a.a.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Bão ơi

Một mùa mưa bão nữa lại về. Con không biết bão có tự bao giờ, tới từ đâu, và đi về đâu? Con chỉ biết rằng cứ vào dịp tháng 8, tháng 9 bão lại “ghé thăm” quê hương miền Trung yêu dấu của con.
          Dù ở phương trời xa xôi, vùng đất nơi con đang học tập rất ít khi chịu ảnh hưởng của bão, nhưng lòng con luôn đau đáu mỗi khi  biết tin bão về: “Cơn bão số… lại đổ bộ vào miền Trung.” Và thế là bao mất mát đau thương lại “gõ cửa nhà” mẹ Quê Hương mến thương của con.
          Bão ơi! Con không biết cơ duyên nào đã làm bão yêu miền Trung tới vậy, đến nỗi cứ nhắc tới miền Trung người ta nghĩ ngay tới vùng đất đầy nắng mưa, gió bão, và nhắc tới bão người ta nhớ tới miềnTrung thân yêu.
          Bão biết không? Cứ mỗi lần nghe tin bão về, bao con thơ, bao vợ trẻ lại tựa cửa mong ba, mong chồng trở về từ vùng biển xa xôi, đôi mắt họ mòn mỏi mong chờ; bao bác nông dân chất phác mong cánh đồng lúa đã gần đến ngày thu hoạch được an toàn sau cơn bão…
          Nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơ ước. Bão tới rồi bão đi, như một điều tất yếu của vũ trụ. Và thế là những người bạn của con đã vĩnh viễn mất ba, bao người con thảo hiếu đã không kịp nói lời từ biệt mẹ già dấu yêu; cứ thế, cứ thế, mỗi khi đêm về con vẫn nghe thấy tiếng khóc than của những trẻ thơ và góa phụ nghèo. Chưa hết, những cánh đồng hoa màu in dấu bao mồ hôi nước mắt của những người dân nghèo cũng bị cuốn theo chiều gió
          Bão đã cuốn trôi tất cả. Bão cuốn trôi những ngôi nhà không thể tồi tàn hơn của những người dân vô tội quê con. Bão cuốn trôi những cánh đồng lúa sắp tới mùa thu hoạch; và tàn nhẫn hơn, bão mang luôn những người thân yêu của họ và vĩnh viễn chia lìa họ…
          Người miền Trung quê con nghèo khổ là thế, vất vả là thế nhưng họ thật giàu tình thương, hiền lành và chất phác, nhưng có lẽ những điều tốt đẹp ấy đã không thể thay đổi sự vần xoay của vũ trụ. Và, vì vậy hàng năm bão lại về, mang tới bao đau thương mất mát cho mẹ Quê Hương của con.
          Bao giờ miền Trung của con sẽ hết bão, hỡi mẹ Thiên Nhiên?